Năm nay mưa nhiều, mưa thật nhiều suốt hai tháng liền từ hạ chí cho tới tận tiết mưa ngâu. Mưa rền như tiếng nấc của mùa hạ ẩm.
Nên Thu về, cũng không thấy chênh chao lắm cho cái nhiệt kế “ông trời”. Người ta còn có lúc mơ nhầm mưa rào như mưa ngâu rền rĩ hồi tháng Bảy và tháng Tám về. Những tàng cây xanh ngắt, lá vồng lên như vòm ngực con gái, đẹp rỡ ràng…
Tôi đi trên phố, mắc tật… ngắm cây. Mưa nhiều nên cây đẹp xanh bóng và mướt mát. Những hàng cây phượng đường Lạch Tray, đại lộ Phạm Văn Đồng, hàng bằng lăng đường Cầu Đất, không có một lá sâu, lá vàng, nhìn thật no con mắt và yên bình đến lạ…
Mới giật mình khi thấy cơn gió se táp má lúc hoàng hôn. Ớ ra, thu đã khởi gió rồi, nhưng lá vàng thì chưa. Hồng đã chín đỏ rồi, nhưng cốm non chưa kịp lên mẻ giã. Và sen nữa, đã dùng dằng tàn phai đổ gục mặt hồ, nhưng vài đọt lá non vẫn nhú lên như ý rằng đợi cốm.
Tôi cứ hay nghĩ người cũng giống như cây, và cây đẹp nhất là tầm cây đứng tuổi. Trường lực của cây sẽ chuyển hóa sắc màu của lá, thành bức tranh huy hoàng khi Thu đã vào sâu trong lòng thành phố. Đủ làm dứt những cơn mưa đêm rầm rì và khởi vàng lên tất cả màu lá, từ đầu cành đến cuối gốc, một màu vàng như phấn thổ.
Không ai có thể quên, những đợt lá vàng xô nghiêng cả hoàng hôn, đủ làm dịu mềm tất cả, đủ làm thương nhớ một ai, đủ khôn nguôi nỗi lòng thi nhân chấp bút, và đủ để bước chân ai lang bạt xa quê bỗng dưng nhớ đến cồn cào… quê mẹ.
Xuân – Thu nhị kỳ là những thời khắc để người ta đằm lại. Với những xao động chuyển mùa. Người ta cũng chợt thấy phải gạch đầu dòng những việc cần làm, những nơi phải đến, những nhớ thương cần bồi đắp và những mộng mơ, nhất định phải ước ao trong mỗi con người. Như giấc mơ trăng vàng rụng xuống hiên nhà, là trái bưởi bà hái từ vườn xưa gọi trung thu về cho tuổi thơ ta vậy.
Và, bất chợt, nghe tiếng thu “đạp trên lá vàng khô”, thấy mây trắng mải miết trôi về phương Nam. Thấy chị gánh cốm áo nâu non đi ngang qua cửa. Bạn ơi! Thu đã đang đi nửa cơn mơ diệu kỳ của lá vàng rồi….
Vũ Thị Huyền – Báo Hải Phòng 13/9/2018