Quay cuồng giữa bộn bề cuộc sống, ta mặc nhiên lãng quên những mùa hoa rực rỡ theo khúc nhạc của mùa xuân. Để buổi sáng qua ngôi đình nhỏ, thấy hoa gạo nở đỏ rợp trời. Bâng khuâng tháng ba vừa đến, nhớ mùa hoa trải thảm đỏ quê nhà. Năm nào đó, ta cùng lũ bạn xóm nhỏ ngày ngày tụ tập quanh gốc gạo, ném búp gạo non mềm.
Thời gian trôi qua nhưng ký ức vẫn nguyên vẹn cái vị giòn giòn, rơn rớt của những búp gạo hình trái tim màu xanh tía, được cả nhóm chia nhau từng chiếc cánh ngoài xanh, trong đỏ, chấm cùng những hạt muối trắng tinh đong đầy vị biển. Dù đôi chân có thể leo trèo khắp chốn, nhưng vẫn không thể chạm đến chiếc cành đầu tiên của hai cây gạo cổ thụ bên đình làng. Bao nhiêu năm, trèo được lên cây vẫn là thách thức không thể vượt qua với bọn trẻ ở làng. Thế nên, cách duy nhất để chúng tôi lấy được những búp gạo là lấy dép nhằm những chùm nụ gạo, lấy đà ném thật mạnh. Đứa yếu hơn được phân công quan sát xem búp gạo bị ném trúng rơi ở góc nào trên thảm cỏ xanh mướt. Để rồi, những nụ gạo được lau tạm vào góc áo, cứ thế thành một trong những món ăn vặt trong tháng ba- ngày tám của đứa trẻ quê, vào những năm thiếu thốn.
Bây giờ, quanh hai gốc cây gạo già, không còn lũ trẻ con tíu tít mỗi mùa hoa về. Không còn những thiếu nữ đi làm cỏ về, ngồi tụm năm, tụm ba thì thầm từng câu chuyện nhỏ. Thiếu cả những sợi khói thuốc lào của các ông, các bác ngồi thư giãn trên đường đi làm đồng. Những vồng rễ gạo không còn nhẵn bằng như chiếc ghế, ngày trước chờ đón từng bước chân người cũ.
Nhưng giữa cơn mưa triền miên của mùa xuân, những tán gạo vẫn hùng vĩ vươn hiên ngang dưới bầu trời, với những chùm hoa rực rỡ nhất. Không còn bị che phủ bởi những chiếc lá xanh rụng từ mùa đông, những bông hoa 5 cánh dày đỏ tươi màu máu, cứ thế rơi, phủ tràn trên mái đình rêu phong cổ kính, trên thảm cỏ xanh mướt bừng bừng trong hơi thở thì thầm của mùa xuân, theo gió thả mình giữa những thảm lúa rập rờn theo từng cơn gió. Nhớ câu thơ bạn viết rưng rưng: “Mỗi năm có một tháng ba/ Mỗi năm có một mùa hoa rực trời/ Cây cao bóng cả bên đời/ Ru hoài câu hát một thời chúng ta/ Bây giờ tôi- bạn đều xa/ Hoa gạo rụng đỏ khi qua ngẩn người/ Bao nhiêu nước mắt- nụ cười/ Của tôi của bạn một thời tuổi thơ… Bạn về, bạn có nhớ không?”
THƯƠNG THƯƠNG
Từng bước xây dựng Hải Phòng trở thành thành phố không ma túy và thực…
Sáng 27/12, tại địa chỉ số 62 Võ Thị Sáu, quận Ngô Quyền, Sở Thông…
Sáng 27/12, Thành uỷ Hải Phòng tổ chức Hội nghị công bố Quyết định của…
Sáng 27/12, đồng chí Lê Tiến Châu, Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí Thư Thành…
Theo cáo trạng của Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Thái Bình, ông Lưu Bình…
Đã hội tụ đủ "thiên thời, địa lợi", Thành phố cảng Hải Phòng đang hằng…
This website uses cookies. See Our policy to learn more.
Read More